04 octobre 2017

Đừng vì lương thực mà bán rẻ lương tâm


Thiện Tùng

Hôm 19/09/2017, tôi ghé thăm trang Web Bauxite VN – trang tôi từng cộng tác khi nó mới ra đời, gặp bài Bản chất, truyền thống Cách mạng của Đảng CSVN là không thể xuyên tạccủa tác giả Vân Hà nào đó tôi vốn không quen. Sau khi đọc mấy lời “dẫn độ” khéo léo của chủ trang Bauxite, suy tư mãi, tôi dành ít thời gian viết đôi điều mang tính chất phản biện đối vời bài viết của Vân Hà.

Càng đọc sâu vào bài, tôi có cảm nhận, Vân Hà là một học viên viết luận án tốt nghiệp cuối khóa ở học viên chính trị quốc gia. Chẳng biết do sinh sau đẻ muộn không hiểu quá khứ hay do chưa va chạm thực tế, Vân Hà “trả bài” về Đảng CSVN (Đảng) chỉ đúng một nửa – đúng về những gì Đảng nói, sai về những gì Đảng làm. Dưới đây là những trích dẫn từ bài của Vân Hà và lời bình (phản biện) của người viết. (chữ nghiêng, màu đỏ là trích).   
 
Phòng tiếp khách của TT Hoa Kỳ Barack Obama (phải, đang tiếp Đức Dalai Latma ở Bạch Cung) thua xa với "phòng khánh tiết rồng lộn" của cựu tổng bí thư đảng CSVN Nông Đức Mạnh.

  Với bản chất và truyền thống cách mạng, một chính đảng chỉ biết chiến đấu, hi sinh vì lợi ích của nhân dân, của dân tộc -  Vân Hà muốn nói Đảng nào thế?.Trong những tháng năm kháng chiến từ 1946 đến năm 1975 chỉ có các đảng: Đảng Lao động VN, Đảng Dân chủ, Đảng Xã hội Cấp tiến, Đảng Nhân dân Cách mạng miền Nam VN. Bối cảnh ra đời của Đảng CSVN: Sau khi thống nhứt đất nước, năm 1976, dựa vào thế thượng phong (anh cả đỏ), Đảng Lao động VN mở Đại hội lần thứ 4, tự đổi tên thành Đảng CSVN rồi “khuyên” các đảng chiến hữu “tự nguyện” giải thể, được xem như những cái chết “tự chọn”. Các Đảng chiến hữu chỉ giải thể về mặt tổ chức, nhưng các thành viên (đảng viên) của những Đảng ấy được kết tập vào Đảng CSVN. Chính từ đó, Đảng CSVN trở thành một Đảng tạp chủng – cái Bình mang nhãn hiệu Cộng sản theo mẫu hình Mac-Lê-Mao, cái Ruột là hỗn tạp, mang nhiều khuynh hướng khác nhau, chia bè chia phái, cãi nhau, sát phạt nhau không ngơi nghỉ, ngày càng đậm độ?. Từ khi mang tên Cộng sản, ngoài cải tạo XHCN làm cho nền kinh tế lụn bại, trước sức ép của Dân, Đảng phải chấp nhận trở lại kinh tế thị trường, gọi là “Đổi mới”- đổi cũ mới đúng chớ?. Chưa vừa, Đảng còn ngoan cố, muốn trở lại đường cũ: đã “kinh tế thị trường” còn thòng cái đuôi “định hướng XHCN”, tạo ra nền kinh tế “Tư bản thân hữu”, quan chức thi nhau “đốp” – lớn đốp lớn nhỏ đốp nhỏ. Đốp riết dân chịu hết nổi phải đến biệt phủ của Tổng Trọng than khóc, kêu cứu… - bộ Vân Hà ngủ quên sao không chịu thấy?! 


“… Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam là chiến sĩ cách mạng trong đội tiên phong của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và dân tộc Việt Nam, suốt đời phấn đấu cho mục đích, lí tưởng của Đảng, đặt lợi ích của Tổ quốc, của giai cấp công nhân và nhân dân lao động lên trên lợi ích cá nhân” - Trước khi luận bàn về bài ca muôn thuở nầy, người viết xin chi ly một tí: Đảng CSVN ra đời năm 1976 trên cơ sở xác nhập các đảng “chiến hữu” như đã nói, tính đến nay đã 41 năm, đảng viên khi vào đảng thấp nhứt cũng phải 18 tuổi đời. Vậy thì những đảng viên vào đảng bất kỳ trước khi Đảng mang tên Cộng sản đến nay ít nhất cũng 59 tuổi đời (41+18=59), đại đa số đã nghỉ hưu, chỉ một vài năm nữa thì Đảng CSVN hết tạp chủng, trong bộ máy cầm quyền sẽ rặc là đảng viên Cộng sản “thứ thiệt” - vào Đảng sau 1976, phần lớn trở thành những tư sản đỏ, sống chủ yếu là hưởng thụ ?. Đừng “trả bài” nữa, Vân Hà nên dựa vào thực tế, hãy giải thích xem: Ai chủ trương đánh đập, bỏ tù những người chống Trung Quốc xâm lấn biên cương, biển, đảo?,… Ai chủ trương cho Công an, côn đồ đánh đập, tù giam Công nhân khi họ đình công, biểu tình chống áp bức bất công của giới chủ?. Ai cho Công an, côn đồ, thậm chí Quân đội đánh đập, giam cầm người dân giữ nhà, giữ đất để mưu sinh?. Những ai cậy quyền cậy thế nhũng lạm của công, cướp đất của dân để làm giàu phi pháp?..v.v…  



Những ai tự nhận thấy mình không còn đủ tư cách, trí tuệ và năng lực; cũng như không chấp hành nghiêm Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, các nghị quyết của Đảng và pháp luật của Nhà nước, thì việc tự nguyện xin ra khỏi Đảng là điều nên làm và đó là việc làm bình thường” - Sao Vân Hà lại cao ngạo như thế, theo không những tôi thấy, những người từ bỏ Đảng CSVN là những ngưởi tử tế, bất bình trước việc Đảng CSVN ngày càng lệ thuộc vào Trung Quốc, trước sự “bầy hầy” ngày càng cao độ của các thành viên Đảng CSVN. Để bảo vệ nhân cách vốn có của mình, họ ra đi vì không thể tiếp tục sống chung với bọn nói một đàng làm một nẻo, chuyên lừa đảo, dối trá, cướp giựt,… Họ ra đi không phải vì thiếu trí tuệ, năng lực đóng góp cho đời. Họ buồn bã ra đi như người nông dân bị gãy cày khi chưa cày xong thửa ruộng.



 Vì vậy, những đảng viên không còn thấy mình xứng đáng đứng trong hàng ngũ của những người cộng sản tiên phong; không còn đáp ứng được yêu cầu của sự phát triển, nhất là những người "mang danh đảng viên" nhưng có tư tưởng đi ngược lại lợi ích của Đảng, của dân tộc thì tốt hơn hết là tự nguyện xin ra khỏi Đảng. Việc những người này sớm rút ra khỏi đội ngũ không làm cho Đảng yếu đi, mà càng làm cho Đảng thêm trong sạch, vững mạnh” - Đúng là Vân Hà đang trả bài, bất chấp thực tế: Hiện nay, một thực tế không thể chối cãi, trong hơn 90 triệu dân Việt Nam, không ai tiên phong về lạm quyền, gian dối, lừa đảo, tham nhũng… hơn những đảng viên Cộng sản, khiến Tổng Trọng buộc phải “đốt lò” nướng bớt bọn gian manh đó?. Thiểu số những đảng viên thanh liêm, ăn ngay nói thẳng bỏ đảng ra đi là phải, vì họ không cùng “chuẩn chất” với đa số đảng viên hiện thời. Họ ra khỏi đảng sẽ tránh được nạn “đồng sàng dị mộng”, bớt đi sự cản trở, đảng sẽ tinh chất hơn, vững mạnh hơn, tha hồ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền?.
 


Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ rõ: "Trong hàng chục vạn cán bộ và đảng viên xứng đáng, còn lẫn vào một số người thấp kém về tinh thần đạo đức cách mạng…” - Giờ đây nếu Hồ Chí Minh còn sống, Người sẽ nói ngược lại: “Trong hàng triệu đảng viên không xứng đáng, còn lẫn vào một số người cao thượng về tinh thần đạo đức cách mạng…?”. Khi sinh tiền, những gì Cụ Hồ bảo tối kỵ thì hiện nay đảng cầm quyền đang tối ưu: “Hễ có đôi chút hiểu biết, đôi chút thành công thì tự cao tự đại, vênh vang kiêu ngạo, tự cho mình tài giỏi hơn người. Ở cương vị phụ trách thì tự cho mình có quyền hơn hết thảy, định đoạt mọi việc; ở ngành nào, địa phương nào thì coi đó như một giang sơn riêng, không biết đến lợi ích toàn cục… Số người đó coi Đảng như cái cầu thang để thăng quan phát tài". Họ nói theo Cụ, nhưng làm khác Cụ. Chẳng hạn, Cụ Hồ bảo cán bộ phải “Cần, kiệm, liêm, chính. Chí công vô tư” thì  họ “lười biếng, phung phí, tham lam, đểu cán, chí tư vô công”.



Chừng ấy cũng đủ rồi, trước khi bái biệt, Tùng tôi nhắc nhở Vân Hà: “Đừng vì lương thực mà bán rẻ lương tâm”.



01/10/2017

     T.T